| Không biết tự bao giờ em đã có thói quen đi café một mình…
Chiều Sài Gòn, nắng nóng và gió, ngồi bên cạnh tách café nóng bốc khói, ngắm từng giọt café đen sánh từ từ chảy xuống ly, nghe thời gian trôi qua thật chậm… Nhấp một ngụm café đặc quyện, nghe dư âm vị đắnag tan dần nơi đầu lưỡi…
Em có một khoảng không gian riêng của mình… Anh chưa bước vào được, và có lẽ cũng chưa từng ai bước vào…
Còn nhớ vào sinh nhật anh em đã tặng anh cái gì không? Một cô bé 18 tuổi bình thường, nhưng em lại có những suy nghĩ thật lạ lùng…Em là một người con gái đặc biệt, em biết không? Đó là món quà đặc biệt nhất trong suốt 19 năm nay của anh, em ạ! Những hạt café tròn trịa, nâu bóng và thơm nức mùi café được đặt trong lọ thủy tinh trong suốt buộc nơ đỏ… mà suốt đời có lẽ anh không bao giờ quên…
“Nếu anh cho những lát cà rốt vào nước sôi, nó sẽ trở nên mềm nhũn…
Nếu anh cho một quả trứng vào, nó sẽ trở nên cứng cáp…
Nhưng nếu anh cho vào đó những hạt café, nó sẽ hòa tan ra và biến thành một cốc café”
Cuộc đời cũng như bình nước sôi kia vậy, cách nó tác động lên mọi người đều như nhau… Thay đổi chính mình để thay đổi cuộc sống xung quanh, có phải đó là điều mà anh đã dạy em?
“Café đen là những ngày đơn độc…
Café sữa là những phút giây hạnh phúc nói cười
Cuộc đời là một tách café mà em và anh chỉ là sữa và đường…
Nếu được làm lại từ đầu, liệu anh có chọn café sữa?”
Bởi lẽ đường và sữa không thể cùng tồn tại trong một tách café, nên nếu em không có ở bên cạnh anh, hãy tự thêm đường vào cốc café của mình, anh nhé…
Trước giờ anh vẫn uống café đen…
Trước giờ anh vẫn đi café một mình…
Nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa, em nhé, vì cả em và anh đều đâu còn một mình nữa… “Khi anh uống một cốc café bất kỳ anh sẽ nghĩ đến em…”
Nhưng anh không hiểu câu cuối cùng, em ạ! Trước đó anh không hề để ý đến, nhưng anh không biết đó là lần cuối cùng được đi uống café với em… Hai ly café sữa nóng bốc khói trong một chiều mưa Sài Gòn, nhưng lòng anh vẫn cảm thấy ấm áp…
Anh đã mất em thật rồi… Chỉ là vì anh quá ngốc nghếch, quá vô tâm, mà em lại quá nhạy cảm, có lẽ chính điều đó đã làm nên khoảng cách... Anh đã không biết trân trọng em, không biết trân trọng những gì anh đang có. Anh đã phá vỡ khoảng không gian riêng của chúng mình. Em chỉ đi một quán café duy nhất, và nó không phải chỉ là một quán café đơn thuần, mà nó là thế giới riêng của em, là nơi anh có thể tìm thấy em khi em đột nhiên biến mất… Bây giờ thì không còn nữa, anh không biết tìm em ở đâu, em đã thực sự biến mất khỏi cốc café của anh…
-“Anh đi uống café để làm gì?”
-Anh chỉ thường vào quán café máy lạnh để trốn cái nắng nóng của Sài Gòn giữa trưa hè thôi… Còn em?
-Để tìm lại sự bình yên cho tâm hồn…
Mãi đến bây giờ anh mới hiểu, em ạ. “Bình yên không phải là một khoảnh khắc không ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc… Bình yên là lúc giữa phong ba bão táp ta vẫn cảm nhận được sự yên tĩnh trong trái tim”…
Cảm ơn em, em ạ! Em không biết rằng, nếu không có em, anh thà uống café không đường, dù có nhiều loại đường khác nhau, nếu không có thứ đường anh cần, anh chỉ uống café đen mà thôi…. |
|